Vừa tới giờ nghỉ trưa, tôi
đã tức tốc đến ngay
"Khoảng Lặng". Thanh
Mai hẹn gặp tôi ở đấy.
Tôi cũng nóng lòng ko
biết cô ấy có cách giải
quyết gì. Chuyện ngày
càng trở nên khó khăn
khi mẹ tôi và bà Thanh
đã bắt đầu liên lạc hết
cho họ hàng và bạn bè
thân thích. Rồi cả
chuyện đặt sẵn đồ cưới,
tìm địa điểm kết hôn
nữa. Cái đầu tôi gần như
muốn nổ tung. Tôi quá
mệt mỏi rồi!
- Anh nhìn này! Thanh
Mai chìa ra tờ giấy xét
nghiệm thai nhi, đập
ngay vào mắt tôi là dòng
chữ: "Bệnh nhân: Hà
Thanh Mai". Tôi gần như
chết
lặng.
- Thế này là thế nào?
- Là em đã có thai. Anh
ngốc thế! - Cô ấy thản
nhiên đến như vậy sao?
Cô ấy có thai? Có đùa ko
đó? Tôi cố lục lọi trong
mớ kí ức hỗn độn của
mình xem có tí gì khiến
tôi hiểu ra chuyện gì
đang xảy ra ko!
- Em đùa đấy à? - Tôi gần
như muốn quát lớn, mội
vài ánh mắt trong quán
quay ra nhìn chúng tôi.
- Anh bình tĩnh đi! Nếu
em ko có thai làm sao
hai mẹ để cho chúng
mình đc lấy nhau!
- Vậy... vậy cái thai này
là của ai? - Tôi cố chấn
tĩnh mình.
- Là của em!
- Gì thế? - Lần này thì tôi
quát lên thật sự! Gìơ ko
chỉ là một vài nữa mà là
tất cả mọi ánh mắt trong
quán đều nhìn chúng tôi.
Chợt tôi thấy Thanh Mai
bụm miệng cười.
- Anh tưởng em có thai
thật à?
- Ý em là gì thế? Anh
chịu hết nổi rồi, em đừng
úp úp mở mở nữa!
- Hì, nhìn anh có vẻ phấn
nộ nhỉ? - Sao tôi có thể
ko phấn nộ đc chứ. Người
con gái tôi yêu chìa ra
tờ giấy xét nghiệm có
thai mang tên cô ấy
trong khi tôi và cô ấy
chưa một lần chung
chăn gối. Thử hỏi ai
trong trường hợp như
tôi có thể bình tĩnh đc. -
Gíây xét nghiệm giả đấy!
- Cô ấy mỉm cười tinh
quoái. - Em có con bạn
thân có bà chị gái là bác
sĩ khoa sản mà. Em đã kể
hết chuyện của chúng
mình và nó đã cùng bà
chị đồng ý giúp em.
- Liệu có ổn ko?
- Anh yên tâm, mấy ngày
hôm nay em đã trang bị
hết những kiến thức cơ
bản của một bà chửa là
như thế nào rồi. Biểu
hiện đầu tiên là buồn
nôn, nghén đó.... rồi bù
lu bù loa, nhiều lắm! Rồi
đến lúc mình lấy nhau
rồi, lo gì ko có con thật
chứ!
- Anh sợ mọi chuyện ko
dễ như chúng
ta nghĩ đâu.
- Mẹ em và mẹ anh sẽ
phản ứng dự dội chứ gì?
Em nghĩ kĩ rồi. Thứ nhất,
thể nào mẹ em cũng có
ý định giết em và anh.
Mẹ sẽ sống chết cho anh
một trận, can tội dụ dỗ
con cái nhà lành, may là
đã qua tuổi vị thành
niên từ tháng 1 vừa qua.
- Tôi giật bắn mình nghĩ
ra, ừ nhỉ may quá cô ấy
đã đủ 18 tuổi rồi. - Hì,
nhưng ko sao, bị đánh
mà đc cưới nhau cũng
ko uổng anh nhỉ? - Cô ấy
cười toe. - Cái này mới
quan trọng, mẹ nào mà
chả thương con, dẫu sao
thì gạo nấu thành cơm
rồi cũng chả thể thay đổi
đc, hì, mẹ tuy yêu chị
Thanh Trúc hơn em
nhưng cũng thương em
nhiều lắm! Vì ai bảo em
giống ba mà! Mẹ có
đánh có chửi cũng phải
bắt anh cưới em thôi.
- Nhưng còn mẹ anh. Mẹ
anh...
- Mẹ anh ko ưng em chứ
gì?
- Ừ! - Tôi khẽ gật đầu
buồn.
- Hì, em chả sợ. Chỉ cần
anh yêu em là đủ. Với lại
mẹ anh chẳng lẽ lại nỡ
lòng nào bỏ đi đứa cháu
nội của mình à? Mẹ anh
tìm vợ cho anh chắc chắn
là muốn có cháu bế rồi.
Đúng ko? - Ừ, ko ngờ
Thanh Mai cô ấy lại nghĩ
đc nhiều chuyện thế.
Đúng là mẹ tôi muốn tôi
lấy vợ nhanh vì dấu sao
tôi cũng 30 tuổi rồi, mẹ
tôi thì cũng đã già. Mà ở
cái tuổi đã ngoài 50 ai
mà chẳng muốn có cháu
bế chứ.
Và thế là chúng tôi
quyết định thực thi kế
sách: "Gạo nấu thành
cơm". Tôi ko biết có ổn
ko nữa, nhưng vì tình
yêu chúng tôi buộc phải
liều lĩnh thôi!
Hôm nay, mẹ tôi làm
cơm mời ba mẹ con bà
Thanh đến ăn. Gìơ chúng
tôi cứ như đã là một gia
đình vậy. Đó cũng là cơ
hội mà Thanh Mai bảo
chúng tôi sẽ thi hành kế
sách cho tình yêu.
- Thanh Mai ra ăn cơm
đi con.
- Dạ! - Thanh Mai ngồi
vào chỗ, chợt cô ấy bịt
miệng chạy vào nhà vệ
sinh. Mọi người lo lắng,
tôi cũng giả vờ cùng mọi
người chạy vào xem
Thanh Mai thế nào. Bà
Thanh, mẹ tôi, Thanh
Trúc vô cùng lo lắng khi
nhìn thấy Thanh Mai nôn
oẹ. Phải công nhận là cô
ấy đóng đạt. Mấy lần trc,
lần nào tập thì cứ đc nửa
chừng là y như rằng cô
ấy ôm bụng bò lăn ra
cười. Thế mà lần này cô
ấy ko những mắt chảy
nước (nguyên một lọ
thuốc nhỏ mắt tôi đã
chuẩn bị cho cô ấy) mà
mặt mũi còn đỏ gay gắt.
Tôi đỡ cô ấy vào phòng
khách và ko quên lỡ
miệng nói câu: "Em lại
khó chịu rồi à?". Ba
người còn lại nhìn chúng
tôi chằm chằm, tôi giả vờ
như mình vừa lỡ miệng
rồi cứ dìu Thanh Mai đi
tiếp. Trong lúc đó một tờ
giấy rơi nhẹ nhàng từ
trong túi quần Thanh
Mai qua sự khéo léo
điều khiển của cô ấy đáp
nhẹ xuống đất trước 6
con mắt có thể dễ dàng
trông thấy.